Lời nói đầu
Thời La Mã cổ, có một một vị tướng chinh chiến nhiều năm mà mãi chưa được thăng lên chức thống soái ông ta hằng mong muốn. Ông ta cảm thấy lẽ ra mình phải được thăng chức, nhưng không biết vì sao Hoàng đế lại cứ lờ việc này đi. Thế là một hôm, ông ta nhắc tới chuyện này ngay trước mặt Hoàng đế Hadrianus. Vị tướng nói: “Bệ hạ, thần luôn trung thành với đất nước, thần chinh chiến nhiều năm, ít nhất từng ra quân trong 10 chiến dịch quan trọng. Hi vọng bệ hạ có thể cân nhắc, thăng cho thần lên chức thống soái, để thần có nhiều cơ hội phục vụ đất nước hơn.”
Hoàng đế là một vị vua anh minh, có khả năng quát sát cực kì xuất chúng. Ông nghe vậy liền bật cười. Vị tướng bối rối nhìn ông, cuối cùng, Hoàng đế ngừng cười và nói: “Hãy theo ta!”
Tới cạch doanh trại, Hoàng đế chỉ vào một con lừa nhỏ đứng bên đường, nói: “Ông nhìn con lừa kia xem, ít nhất nó đã từng tham gia 20 chiến dịch, nhưng nhìn kĩ thì nó có thay đổi gì không? Con lừa vẫn chỉ là con lừa”.
Kinh nghiệm và thời gian làm việc tuy quan trọng nhưng đó không phải là tiêu chuẩn đánh giá năng lực, tài hoa. Cuộc sống của rất nhiều người trong chúng ta giống như con lừa này, ngày ngày lặp đi lặp lại không có gì thay đổi. Họ đi làm, tan làm đúng giờ, ăn những món ăn quen thuộc, hằng tháng chỉ theo dõi đúng một cuốn tạp chí, nhịp sống giống như một chiếc đồng hồ đơn điệu lặp đi lặp lại mãi một vòng quay. Kinh nghiệm mấy chục năm của họ chẳng qua chỉ là lặp đi lặp lại mấy chục lần kinh nghiệm của một năm mà thôi.
Nguồn: Đừng Chỉ Là Hi Vọng – Dale Carnegie