Đôi lời tâm sự!
Thời điểm tôi viết bài cũng là ngày tôi thi trượt bằng lái xe A1. Nói đến đây, cảm giác khá xấu hổ so với anh chị em đọc blog.
Vậy vì sao?
Khách quan:
- Thời gian bị hạn chế cho việc đọc tài liệu thi lái xe, do trong thời gian này mình vướng project trên công ty và một vài công việc riêng khác.
Chủ quan:
- Lười…Lười…Lười…!
- Đúng – là do lười không ngó ngàng, đụng tới cuốn sách dù chỉ có 19 trang cơ bản.
- Chủ quan – cứ nghĩ rằng từ cô bác 35 – 40 tuổi thi lái xe còn đỗ mà thanh niên trai tráng lại thi trượt.
- Và “Vâng” đã trượt.
Off 1 ngày trên công ty, 4 tiếng chờ để tới lượt, 8 phút trong phòng – kết quả thật là thảm hại 12/20 trong khi chỉ tiêu là 16/20. Mọi thứ kết thúc, mất thời gian, mất tiền và chẳng có kết quả gì. Cũng chẳng biết trách ai ngoài chính bản thân mình đã quá lười và chủ quan. Nghĩ rằng những dòng code phức tạp như vậy mà mình còn có thể hiểu và sử dụng. Vậy mà lại không thể vượt qua những câu hỏi không quá khó khăn trong kỳ thi sát hạch lái xe.
Vậy điều này liên quan gì tới lập trình?
Có đấy.
Đôi khi trong quá trình phát triển phần mềm, tôi đã chủ quan trong việc kiểm tra lại mọi thứ trước khi deploy. Đã từng deploy nhầm giữa hai môi trường giữa staging và production, may sao phát hiện ra sớm và kịp khắc phục. Đó là lần tôi nhớ nhất trong sự nghiệp của mình.
Lười học thêm kiến thức mới. Kiến thức nào cũng là quan trọng (từ chuyên ngành đến đời sống thường thức hằng ngày), nếu không chủ động học hỏi cái mới thì sẽ tụt lùi về sau so với mặt bằng chung.
Chào, thân ái!